Rồi ba năm dài trôi qua, đã là cái giỗ thứ ba của Tuấn. Người ta thấy Hân bồng một đứa trẻ khoảng hai tuổi trên tay.
Hân và Tuấn yêu nhau rồi mới đi đến hôn nhân. Hai vợ chồng đều có công việc ổn định, cũng bận rộn hằng ngày với cơm áo gạo tiền. Nhưng Hân luôn cố gắng sắp xếp công việc để về nhà nấu cơm cho gia đình.
Còn Tuấn cũng tạm gác bớt những cuộc nhậu nhẹt mà về nhà sớm với vợ. Mẹ của Tuấn lại là người hiểu chuyện, hiền lành, chưa khi nào xảy ra chuyện mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn. Vì vậy mà gia đình nhỏ của Tuấn sung túc, yên bình lắm.
Cưới nhau được hai năm, mẹ chồng Hân cũng bắt đầu mong cháu. Hân hiểu mẹ cũng đã lớn tuổi, ước mong ẫm bồng cháu trước khi nhắm mắt xuôi tay là chuyện dễ hiểu. Nhưng đã thả cả năm nay rồi, Hân vẫn chưa có dấu hiệu tin vui. Hân cũng đâm ra lo, Tuấn lại rất bình thản. Vì anh nghĩ con cái là chuyện duyên phận, muộn cũng là bình thường thôi.
Nhưng đang âu lo chuyện con cái thì tai họa ập đến với gia đình của Hân. Tuấn đi công tác xa nhà tận mấy tháng dài. Ngày về gần tới nhà thì xe khách chạy không cẩn thận, gây tai nạn. Tuấn lại là một trong những người xấu số bị thương nghiêm trọng nhất. Lúc nghe tin chồng đang nguy kịch trong bệnh viện, Hân như kẻ điên dại không kiểm soát được mình. Cô bỏ hết công việc, lao ra khỏi văn phòng, đến dép cũng chưa kịp mang.
Vừa đến bệnh viện, Hân chỉ còn có thể thấy lớp vải trắng phủ trên giường bệnh. Trong phòng cấp cứu, ai cũng xót xa khi thấy cảnh cô vợ trẻ khóc đến bi thương ghì lấy thân thể người chồng đã không còn chút hơi ấm nào.
Mẹ chồng của Hân cũng không thể chịu nổi mất mát đột ngột này. Bà ngất xỉu liên tục trong đám tang của Tuấn. Lúc này, người ta đã không còn thấy Hân khóc nữa. Cô chỉ đứng bên bài vị của chồng, mặt vô hồn đến không cảm xúc. Cô quán xuyến hết mọi việc trong đám tang của chồng, chăm sóc mẹ chồng đang quằn quại trong đau thương. Rồi ai cũng mong những ngày tháng sau mất mát to lớn ấy, cả hai mẹ con Hân có thể nương tựa vào nhau mà cố gắng vượt qua.
Chưa đầy một năm sau ngày Tuấn mất thì người trong xóm ai cũng xôn xao khi thấy bụng Hân ngày một to hơn. Mẹ chồng Hân nghe lời ra tiếng vào, cũng nghi ngờ. Bà hỏi thẳng Hân đây là con của ai, Hân bảo là con của Tuấn. Mẹ chồng Hân đương nhiên không tin. Dù bà không bắt ép con dâu phải ở đời với mình, nhưng quá nhanh như vậy thì không thể được. Nỗi đau mất con chưa nguôi ngoai, lại thêm nghi kị trong lòng, bà đánh đuổi Hân ra khỏi nhà.
Ngày Hân bị đánh đuổi đi, hàng xóm láng giềng, họ hàng, bạn bè ai cũng dè bỉu, chửi rủa Hân không thương tiếc. Họ bảo Hân là trắc nết hư thân, là chỉ chờ chồng chết rồi lén phén với bồ bịch. Đến cả nhà mẹ đẻ cũng không cho Hân quay về. Hân ôm bụng bầu vất vả làm thêm làm mướn, một mình sinh con. Sinh khó, tưởng chừng không qua nổi nhưng trời phù hộ thế nào hai mẹ con cũng bình yên.
Rồi ba năm dài trôi qua, đã là cái giỗ thứ ba của Tuấn. Người ta thấy Hân bồng một đứa trẻ khoảng hai tuổi trên tay. Lại là những lời sỉ vả như hai năm về trước. Nhưng Hân không còn sợ sệt, e dè nữa, cô tự tin bước vào nhà chồng.
– Cô còn về đây làm gì? Cô muốn chồng mình chết cũng không nhắm mắt à?
– Con mang con về nhìn mặt ba và bà. Mong mẹ bình tĩnh, không lại ảnh hưởng sức khỏe!
– Nhà này không có đứa cháu nào hết! Cô đi đi!
– Mẹ đừng nói lời đó trước mặt cháu. Mẹ xem cái này đi!
Nói rồi Hân đưa mẹ xem một tờ giấy, là xét nghiệm ADN. Đứa trẻ nhỏ ấy quả thực là con của Tuấn. Hóa ra vì quá thương chồng mà Hân đã nhờ bác sĩ giữ lại tinh trùng của chồng, với hy vọng rằng có thể sinh một đứa con cho anh. Hy vọng đó rồi cũng thành hiện thực khi ba tháng sau ngày chồng mất Hân đã có thể mang bầu. Mẹ chồng Hân nghe vậy mà nước mắt cứ rơi. Bà hết ôm Hân rồi lại ôm đứa cháu nhỏ, liên tục nói xin lỗi.
Hân cũng khóc, vì mẹ chồng mình cũng hiểu được hạnh phúc nhỏ nhoi cuối cùng này của mình. Từ nay 3 người sẽ cố gắng số thật tốt, mong rằng trên trời cao Tuấn có thể nhìn thấy mà phù trợ cho cả nhà…
Nguồn: https://phunusuckhoe.giadinhonline.vn/phu-nu-va-gia-dinh/chua-qua-gio-au-cua-chong-thi-vo-a-chua-enh-bung-bi-hai-gia-inh-uoi-anh-thi-co-moi-nuc-no-ua-ra-mot-vat-nay-khien-me-chong-ngat-lim-i-vi-qua-soc-591569.html
Xem thêm: Con dâu ở cữ cứ bế con khư khư không cho ai động vào, lúc thay tã nhìn bàn chân cháu mà tôi ngất lịm
Con dâu về nhà tôi đã được 3 năm, mẹ chồng – nàng dâu chẳng bao giờ va chạm. Sau đám cưới, các con lên thành phố ở trọ để tiện đi làm. Vợ chồng tôi ở quê nhưng tính cách cũng thoải mái. Tôi cũng không bao giờ soi mói cuộc sống của 2 đứa. Bởi tôi tâm niệm, mình là bố mẹ chẳng giúp đỡ gì các con được thì thôi đừng khiến chúng quá ngột ngạt. Nhất là con dâu, mai này chẳng nhờ cậy nó thì nhờ ai.
Điều tôi chỉ sốt ruột duy nhất là kết hôn đã lâu nhưng con dâu mãi không có bầu. Vì thế nhiều lần tôi giục đi khám nhưng các con toàn bảo không sao nên cũng yên tâm. Rồi sau hơn 2 năm đám cưới, con dâu tôi cũng có bầu. Con bé nghén ngẩm nặng lắm nhưng không hề kêu than, lúc nào cũng cố gắng dưỡng thai. Ngay khi con dâu hết nghén, tôi tặng luôn cho vợ chồng nó 100 triệu. Con dâu tôi vui lắm, rối rít cảm ơn.
Suốt mấy tháng con dâu bầu, tôi tuy ở xa nhưng luôn cố gắng quan tâm sát sao, gửi đồ ăn ngon lên cho 2 mẹ con. Thậm chí các mốc thai kỳ, tôi luôn nhắc con đi thăm khám đầy đủ. Bao lần thăm khám về tôi đều hỏi bác sĩ nói gì bất thường không. Con dâu tôi lúc nào cũng bảo bác sĩ nói không sao, thai kỳ khỏe mạnh.
Hôm con dâu vào viện sinh dù đã chuẩn bị tâm thế lên đó với con nhưng tôi lại bị ốm. Vì thế đành để 2 vợ chồng chúng tự chăm nhau 2 ngày trong viện. Lúc ra viện, 2 vợ chồng con thuê taxi về thẳng nhà nội ở cữ. Thấy con dâu và cháu về quê, tôi vui mừng lắm.
Nhưng từ hôm về ở cữ, con dâu cứ khư khư ôm cháu không muốn buông tay. Thậm chí lúc thằng bé tè ướt bỉm, tôi bảo thay tã cho con dâu nghỉ ngơi nó cũng không khiến. Tôi thấy hơi lạ nhưng chưa dám ý kiến gì.
Cho tới hôm qua là 7 ngày sau sinh, đang ngủ thấy thằng bé cọ quậy nên tôi đoán cháu lại tè ướt bỉm. Vì thế tôi bảo con dâu để tôi thay tã cho cháu. Nhưng con bé vội nhào đến bảo không cần bảo tự thay. Tôi cứ giằng lấy làm thì con dâu mới miễn cưỡng để mẹ chồng làm.
Nhưng vừa vén chiếc chăn bông bên ngoài lên, tôi đã ngây người khi nhìn thấy bàn chân bên phải của cháu có tới 7 ngón. Biết cháu dị tật nên tôi quá bàng hoàng. Hóa ra, con dâu tôi biết rõ là con bị dị tật chân nhưng vẫn nói dối chồng và cả nhà chồng. Chắc nó sợ cả nhà tôi trách móc và sốc nên nên cố giấu được đến khi nào thì giấu.
Từ lúc biết con dâu giấu chuyện cháu trai bị dị tật tôi bực bội quá. Con dâu đúng là liều, chẳng hiểu sao cháu bị như thế lại phải nói dối chứ. Hay là con sợ bị mẹ chồng lấy lại 100 triệu kia vì sinh bé dị tật cho ông bà?
Chuyện con dâu, tôi cứ tạm gác sang 1 bên. Giờ cháu bị dị tật như này, chắc nhà tôi phải cho lên thành phố để đi khám sớm xem bác sĩ có phẫu thuật cắt bỏ hoặc tạo hình lại bàn chân cho thằng bé không để phục hồi cấu trúc bình thường cho bàn chân cháu nhỉ? Mà không rõ nguyên nhân tại sao cháu nội của tôi lại thừa ngón như vậy mọi người nhỉ?
Nguồn: http://kienthuc.net.vn/doi-song-giai-tri/con-dau-o-cu-cu-be-con-khu-khu-khong-cho-ai-dong-vao-luc-thay-ta-nhin-ban-chan-chau-ma-toi-ngat-lim-1826392.html