“Trước ngày cưới vợ mới, tôi đến lau dọn mộ cho vợ cũ. Đúng lúc này…”
Chiều mùa thu, nắng vàng nhạt phủ lên con đường dẫn ra nghĩa trang ngoại ô thành phố. Tôi đứng trước tấm bia đá đã ngả màu rêu phong, trong tay cầm bó hoa cúc trắng và một chiếc khăn vải mềm.
Hôm nay là ngày cuối cùng tôi có thể ở một mình với cô ấy — trước khi cuộc đời tôi rẽ sang một ngã mới. Ngày mai tôi sẽ cưới một người phụ nữ khác. Một người tốt, hiền lành, yêu tôi thật lòng… nhưng không phải là cô ấy.
Tôi quỳ xuống, lau tấm bia đá đã mờ đi dòng chữ khắc tên Pham Thị Hương, vợ tôi — hay đúng hơn là vợ cũ, nếu người chết còn có thể mang danh phận.
Chúng tôi lấy nhau năm tôi 28 tuổi. Hương là giáo viên dạy Văn, luôn nhẹ nhàng và sâu sắc. Cô ấy từng nói:
“Nếu một ngày em không còn bên anh nữa, hãy để em ở lại trong tim anh, nhưng đừng để em trói buộc cuộc sống của anh. Em không muốn anh cô đơn.”
Nhưng tôi đã không thể yêu thêm ai suốt ba năm sau khi cô ấy mất vì tai nạn giao thông. Cho đến khi tôi gặp Ngọc. Ngọc khác Hương — mạnh mẽ, sắc sảo và hiện đại. Cô ấy không bao giờ so sánh mình với “người cũ”, và luôn kiên nhẫn đợi tôi học cách yêu lại.
Tôi đặt bó hoa lên bia mộ, run rẩy lẩm bẩm:
– Anh xin lỗi, Hương. Ngày mai anh sẽ lấy vợ…
Một cơn gió lạ thổi qua, làm rùng mình sống lưng. Tôi nhìn quanh, nghĩa trang không một bóng người. Nhưng rồi… tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Quay lại — không có ai.
Tôi rút khăn lau tiếp mặt bia, thì bất chợt… tay tôi dừng lại. Trên bề mặt mộ… có một vết xước mới. Tôi chưa từng thấy nó. Vết xước chạy dọc, như thể ai đó đã dùng vật sắc khắc vào đá. Tôi cúi xuống, nhìn kỹ.
“ĐỪNG CƯỚI CÔ TA”
Tôi chết lặng. Tay tôi run lên, khăn rơi xuống đất. Mắt tôi dán chặt vào dòng chữ. Là ai? Ai đã làm chuyện này?
Tôi quay đầu lại — một người đàn bà mặc váy đen đứng lặng lẽ cách tôi vài mét. Mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, dáng người gầy gò, đôi mắt lạnh như băng.
– Cô là ai? – Tôi hỏi, giọng khàn đặc.
Cô ta không đáp, chỉ nhìn tôi, rồi quay người đi sâu vào khu nghĩa địa. Tôi đứng dậy, bước theo bản năng, nhưng khi tôi rẽ vào lối mòn nơi cô ấy vừa đi qua — không có ai. Không tiếng bước chân, không tiếng động.
Một cảm giác bất an trào lên trong lồng ngực. Tôi rút điện thoại gọi cho Ngọc, định kể mọi chuyện. Nhưng… không có tín hiệu.
Tôi trở lại trước mộ. Dòng chữ kỳ lạ đã… biến mất.
Tối hôm đó, tôi trở về nhà với tâm trạng hỗn loạn. Trong bữa cơm, Ngọc nhận ra sự lạ:
– Hôm nay anh mệt à? Em thấy anh cứ như mất hồn…
Tôi ậm ừ, không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô ấy cười dịu dàng:
– Ngày mai cưới rồi, hồi hộp hả?
Tôi gượng cười, gật đầu.
Nửa đêm, tôi tỉnh giấc vì tiếng gõ cửa phòng. Nhẹ, đều, nhưng dai dẳng. Tôi mở cửa — không có ai. Nhưng giữa nền gạch trắng, có dấu bùn ướt — hình dấu chân phụ nữ, trần trụi, kéo dài ra ban công.
Tôi bước theo. Ngoài ban công… không có ai. Nhưng tôi thấy một vật: chiếc lược cũ bằng gỗ mun. Đúng là chiếc lược tôi từng tặng Hương năm sinh nhật thứ 30. Cô ấy giữ rất kỹ, luôn để trên bàn trang điểm. Sau khi cô ấy mất, tôi không thấy nó đâu nữa.
Tôi nắm chặt chiếc lược, tim đập thình thịch. Bất giác, tôi ngẩng lên — trong gương trên tường, phản chiếu hình ảnh tôi… và một người phụ nữ đang đứng phía sau tôi.
Tôi quay ngoắt lại. Trống không.
Tôi bắt đầu nghi ngờ chính mình. Có phải vì cảm giác tội lỗi nên tôi tưởng tượng ra tất cả? Hay là… cô ấy thực sự quay về?
Ngày cưới. Tiệc cưới tổ chức trong một resort gần biển. Tôi đứng cạnh Ngọc trong bộ vest trắng, còn cô ấy rạng rỡ trong chiếc váy ren.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ — cho đến khi đến phần trao nhẫn. Khi tôi mở hộp nhẫn cưới… bên trong không phải hai chiếc nhẫn vàng, mà là một tờ giấy gập làm tư, ướt đẫm nước.
Tôi mở ra. Dòng chữ hiện lên bằng nét mực nhòe:
“CÔ ẤY SẼ KHIẾN ANH CHẾT”
Tôi đánh rơi tờ giấy. Ngọc nhìn tôi hoảng hốt:
– Gì vậy anh?
Tôi không thể nói gì. Khách mời bắt đầu xì xào. Cô dâu cũng bắt đầu run lên.
– Anh đang làm cái gì vậy? – Ngọc hỏi, giọng cao vút.
Tôi không trả lời. Tôi chỉ thấy… một bóng người áo đen đang đứng giữa đám đông. Không ai dường như nhận ra cô ấy — ngoại trừ tôi.
Cô ta… là Hương.
Tôi chết đứng. Giữa không gian tràn ngập tiếng nhạc cưới, tiếng cười nói, và ánh sáng lung linh của buổi lễ… cô ấy đứng đó.
Không ai khác nhìn thấy.
Hương – chiếc váy trắng cô từng mặc trong ảnh cưới năm nào, mái tóc dài xõa nhẹ, ánh mắt sâu thẳm đang nhìn thẳng vào tôi. Cô ấy không cười, cũng không trách móc. Chỉ lặng lẽ nhìn… như thể đang thì thầm điều gì đó không ai ngoài tôi có thể nghe thấy.
– Anh sao vậy? – Ngọc kéo tay tôi, ánh mắt đầy lo âu. – Anh thấy gì thế?
Tôi không trả lời. Tôi quay sang phía Hương, nhưng… cô ấy đã biến mất.
Ngay sau đó, trời đột ngột đổ mưa – không mây, không gió báo hiệu. Mưa như trút xuống từ một lỗ thủng trên bầu trời. Cả sân khấu cưới trở nên hỗn loạn, khách khứa hốt hoảng chạy tìm chỗ trú. Tôi, vẫn đứng yên, nhìn lên trời, từng giọt nước mưa lạnh buốt trượt dài trên mặt.
Tối đó, tôi ngồi một mình trong căn phòng tân hôn, Ngọc đã sang phòng khác vì cãi nhau. Cô ấy khóc, hỏi tôi:
– Anh vẫn còn yêu cô ta đúng không? Ngay cả lúc đứng trước lễ đường với em… anh vẫn đang nghĩ đến người chết?
Tôi không thể phủ nhận. Nhưng tôi cũng không thể giải thích. Làm sao tôi nói được rằng tôi đã nhìn thấy hồn ma vợ cũ? Rằng cô ấy đang cảnh báo tôi?
Khoảng 2 giờ sáng, tiếng gõ cửa lại vang lên. Lần này, tôi không ra mở. Nhưng cánh cửa… tự mở ra. Gió lùa vào, lạnh buốt. Trên nền gạch, vẫn là những dấu chân trần, nhỏ, ướt, kéo dài vào trong phòng.
Tôi đứng dậy, lần theo dấu chân dẫn đến chiếc gương lớn trong phòng. Khi đến trước gương, tôi thấy Hương đứng phía sau tôi, mặt không biểu cảm.
– Em không thể để anh cưới cô ta… – giọng nói vang trong đầu tôi, như vọng từ một giấc mơ.
– Tại sao? – tôi hỏi trong đầu. – Em đã nói… em muốn anh hạnh phúc cơ mà?
Cô ấy không đáp. Chỉ tiến lại gần. Mắt tôi nhòe đi… và khi lau kính, chỉ còn lại tôi trong gương.
Nhưng tay tôi… dính máu.
Tôi nhìn xuống – chiếc khăn trải giường loang lổ vết máu. Tôi bật đèn. Trên gối, có một con dao nhỏ, cán gỗ quen thuộc.
Là con dao Hương từng dùng để gọt hoa quả. Tôi biết rõ vì chính tôi mua nó cho cô ấy năm xưa.
Sáng hôm sau, Ngọc không có trong phòng.
Tôi tìm khắp khu resort, gọi điện thoại, hỏi nhân viên, bạn bè – không ai biết cô ấy đi đâu. Điện thoại cô ấy để lại trong phòng, cùng với một dòng chữ viết nguệch ngoạc:
“Cô ấy đã kể hết cho tôi rồi. Anh gi/ết cô ấy.”
Tôi choáng váng. Tôi chưa từng làm hại Hương. Cô ấy chết vì tai nạn giao thông – báo cáo của cảnh sát xác nhận rõ ràng. Nhưng dòng chữ đó… như vết dao cứa thẳng vào trí nhớ tôi.
Tôi quay trở lại nghĩa trang. Nơi bắt đầu tất cả. Khi đến nơi, tôi thấy có một người đàn ông lớn tuổi đang quỳ trước mộ Hương – tay ông ta run run đặt lên tấm bia như thể cầu xin điều gì đó.
– Ông là ai? – Tôi hỏi.
Người đàn ông quay lại. Khuôn mặt ông ta nhăn nheo, mệt mỏi, nhưng đôi mắt vẫn sắc lạnh:
– Tôi là cha ruột của Hương
Tôi chết sững. Cô ấy từng nói mình mồ côi. Tôi chưa từng biết cha cô ấy còn sống.
– Ông… ông đang làm gì ở đây?
– Tôi đến để ngăn cản anh – ông ta nói, mắt đỏ hoe – vì tôi biết anh không vô tội.
Tôi không hiểu.
Ông ta nhìn thẳng vào mắt tôi:
– Hương không chết vì tai nạn. Cô ấy… bị đẩy xuống từ ban công. Cảnh sát không điều tra kỹ, vì anh có bằng chứng ngoại phạm. Nhưng tôi biết – đêm đó, hai người cãi nhau lớn. Hàng xóm nghe thấy. Cô ấy đã viết nhật ký… và tôi giữ được một trang.
Ông ta đưa tôi một mảnh giấy cũ, đã úa màu:
“Nếu có chuyện gì xảy ra với em… có thể anh ấy không cố ý. Nhưng em biết, trong giây phút ấy, ánh mắt anh ấy không còn yêu em nữa.”
Tôi sụp xuống. Trí nhớ vụn vỡ như thủy tinh. Đêm đó… tôi đã cãi nhau với cô ấy thật. Hương đã khóc, nói cô ấy sảy thai mà tôi thì dửng dưng. Tôi đã uống rượu. Tôi nhớ mình đã nắm tay cô ấy kéo mạnh… rồi tiếng hét vang lên. Tôi nghĩ cô ấy chỉ ngã. Nhưng sáng hôm sau, người ta báo tin… cô ấy chết.
Tôi đã chôn ký ức đó sâu đến mức chính tôi cũng không còn chắc chuyện gì thật, chuyện gì giả.
Hóa ra… cô ấy chưa bao giờ rời đi.
Cô ấy ở lại – không phải vì yêu… mà vì căm giận.
Ba tháng sau, tôi vẫn chưa tìm được Ngọc. Cảnh sát cũng không. Cô ấy biến mất như chưa từng tồn tại. Chỉ còn tôi – trong căn nhà trống lạnh, và những đêm dài lặp lại giấc mơ… nơi Hương đứng bên cửa sổ, nhìn tôi, thì thầm:
“Anh đâu thể có hạnh phúc… khi chưa chịu sự trừng phạt.”
Mỗi lần tôi nhắm mắt, tôi lại thấy đôi mắt ấy – vừa yêu, vừa oán. Tôi không biết mình đang sống chuộc lỗi… hay đang bị ám.