Quyết tâm lấy anh – chàng trai nghèo khó nhất tỉnh Điện Biên, tôi bị cả nhà phản đối dữ dội. Ngày làm lễ ăn hỏi, bố mẹ tôi cũng chỉ dám mời gọn vài mâm, sợ thiên hạ dị nghị, bảo con gái “đũa mốc đòi chòi mâm son”.
Ấy vậy mà, khi đoàn nhà trai lặn lội hơn 300 cây số mang tráp cưới sang, cả nhà tôi ngã ngửa. Bên ngoài, mâm sơn son thếp vàng vẫn được bày biện chỉnh chu, trầu cau đỏ thắm, rượu trà đủ đầy. Nhưng đến lúc mở ra, mọi người đứng không vững:
Trong tráp không phải vàng vòng, bánh kẹo hay lễ vật thông thường, mà toàn là từng cọc tiền mặt dày cộp, xen lẫn cả những tờ đô la, sổ đỏ đất ở thị trấn và cả… giấy tờ xe hơi.
Không khí đang ngỡ ngàng thì bố tôi bỗng mặt tái mét, run run cầm mấy tờ tiền soi dưới ánh đèn rồi gằn giọng:
– “Đây… đây không phải tiền thật! Đây là… tiền rửa từ đâu ra?”
Cả nhà gái nhao nhao, mẹ tôi ôm ngực suýt ngất. Bố tôi hốt hoảng vội rút điện thoại gọi ngay cho chính quyền.
Chỉ đúng 15 phút sau, công an ập đến, lật tung tráp cưới, phát hiện bên dưới còn có cả… gói hàng lạ được quấn chặt trong túi nilon.
Không khí từ vui mừng chuyển sang hỗn loạn, cả nhà tôi bàng hoàng nhìn sang nhà trai. Lúc này, bạn trai tôi cúi gằm mặt, còn bố mẹ anh thì ú ớ, không kịp thanh minh…