Ngày giỗ cha, khói hương nghi ngút. Con cháu quây quần, lòng thành kính tưởng nhớ. Bỗng ngoài cổng vang lên tiếng động cơ xe sang. Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào, dáng vẻ đĩnh đạc, giọng dõng dạc:
– “Tôi là em gái ruột thất lạc từ nhỏ của ông ấy – người đã khuất. Hôm nay tôi về nhận họ hàng, đồng thời xin chia đôi mảnh đất hương hỏa này.”
Cả họ như chết lặng, rồi òa khóc. Người thì nắm tay, người thì nghẹn ngào gọi “cô, dì”. Bao nhiêu năm nay, họ đâu ngờ còn có máu mủ thất lạc. Không khí giỗ chạp bỗng ngập tràn nước mắt đoàn tụ.
Thế nhưng, khi tất cả đang nghẹn ngào, bà mẹ – vợ của người đã khuất, nay tóc bạc phơ, run run đứng dậy. Bà rút từ trong rương gỗ ra một tập hồ sơ dày cộp, giọng lạc đi:
– “Các con, các cháu, đừng vội mừng… sự thật trong đây… không giống như những gì mọi người nghĩ đâu.”
Bà mở từng trang giấy, bàn tay run rẩy. Trong đó ghi rõ: người phụ nữ kia không phải em gái ruột, mà chính là… đứa con ngoài giá thú mà chồng bà từng giấu giếm, gửi người khác nuôi.
Không khí im phăng phắc, rồi vỡ òa. Con cháu ngỡ ngàng, bà mẹ lặng lẽ khóc, nghẹn ngào:
– “Cả đời này mẹ cắn răng chịu nhục để giữ thể diện cho dòng họ, nay mọi chuyện phơi bày… đất hương hỏa này, một nửa đúng là phải thuộc về nó…”
Cả họ bàng hoàng. Từ niềm vui đoàn tụ biến thành cú sốc nặng nề: người mà họ vừa gọi là em, là dì… thực chất lại là con riêng của người đã khuất.