Quán Kiếp Bạc nằm khuất sau khu chợ Phượng Sơn – nơi ai đi qua cũng vờ như không thấy.
Bên ngoài treo tấm biển gỗ nứt nẻ, đèn đỏ lập loè; bên trong là mùi rượu rẻ tiền, thuốc lá và nước hoa hắc nồng đến lợm giọng.
Ở đó, Lan – cô gái mới 24 tuổi – làm phục vụ hơn hai năm.
Không ai biết cô từng là sinh viên năm ba Đại học Thương mại, chỉ vì người yêu phản bội, nợ nần chồng chất mà sa chân vào đây.
Mỗi đêm, Lan đều tự nhủ:
“Chỉ cần có người rước mình ra khỏi đây… chỉ cần một người thôi.”
Rồi một ngày, ông trời như thương.
Một người đàn ông lịch thiệp, dáng vẻ tử tế, tên Hùng, thường xuyên đến quán.
Khác hẳn những gã khách trọc phú, Hùng luôn nói chuyện nhẹ nhàng, không động chạm, chỉ ngồi uống bia lặng lẽ nghe Lan kể.
Một đêm, khi quán thưa khách, Hùng nắm tay cô:
“Lan, em bỏ chỗ này đi. Về với anh. Anh sẽ cưới em, cho em một cuộc sống khác.”
Lan bật khóc. Cô tin. Tin đến mức lấy hết số tiền dành dụm, nộp lại cho chị Hà – chủ quán – để chuộc thân.
Cô dọn dẹp đồ, chuẩn bị sang nhà Hùng ra mắt, lòng rộn ràng nghĩ đến ngày mặc váy cưới trắng.
Ba ngày sau, Lan vô tình thấy một bức ảnh trên Facebook của chị Hà — ảnh cưới lộng lẫy, chú rể trong bộ vest đen, nụ cười quen thuộc đến nghẹt thở.
Chính là Hùng.
Tim cô như vỡ vụn.
Người đàn ông cô tin tưởng nhất, hóa ra là chồng sắp cưới của bà chủ quán, người vừa cầm tiền chuộc thân của cô…
Tối hôm ấy, trời đổ mưa.
Lan uống liền mấy ly rượu đế, say đến ngả nghiêng. Hùng bước vào, vẫn dáng vẻ đó — nhẹ nhàng, đạo mạo, nhưng mắt đầy lửa dục.
“Anh xin lỗi… Hà không cần biết. Đêm nay, coi như lần cuối.”
Lan không còn khóc nổi.
Cô để mặc mọi thứ xảy ra như một vở kịch đã được viết sẵn.
Nhưng ngay trong đêm ấy, sau khi Hùng rời đi, Lan kéo vali, bỏ trốn khỏi quán.
Ba ngày sau, xác Hùng được phát hiện trong chiếc xe hơi đỗ ở bìa rừng cách thị trấn hơn 10km.
Nguyên nhân tử vong: ngạt khí và trúng thuốc ngủ liều cao.
Điều khiến công an nghi ngờ là trên ngực áo Hùng có cài một chiếc trâm hình cánh bướm – thứ mà Lan vẫn đeo mỗi đêm phục vụ.
Công an lùng sục khắp nơi, nhưng không ai còn thấy Lan.
Chị Hà suy sụp, bán quán Kiếp Bạc, rồi rời khỏi thị trấn.
Người ta đồn rằng, trước khi biến mất, Lan đã để lại một phong bì trong ngăn kéo bàn thu ngân, bên trong chỉ có một tờ giấy và chiếc nhẫn cưới khắc tên:
“Em đã được giải thoát. Cảm ơn anh vì đã dạy em hiểu rõ Kiếp Bạc này đáng giá bao nhiêu.”
Ba năm sau, ở quán cà phê nhỏ giữa trung tâm thành phố Lạng Giang, có một người phụ nữ trẻ thường ngồi viết bên cửa sổ, đeo đôi hoa tai hình cánh bướm.
Cô giới thiệu mình tên Lan Anh – chủ cửa hàng bánh ngọt “Bạc Kiếp”.
Không ai biết, cái tên ấy đọc ngược lại…
vẫn là Kiếp Bạc.