Youth Channel VN

Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Tâm sự
  • Tử vi
  • Mẹo vặt
  • Sao
  • Xe
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Va quẹt siêu xe tiền tỷ, ông lão bán rau gọi con trai và cái kết khiến nữ tỷ phú ‘ngã ngửa

Va quẹt siêu xe tiền tỷ, ông lão bán rau gọi con trai và cái kết khiến nữ tỷ phú ‘ngã ngửa

An Nhiên 31 Tháng 10, 2025

“Ông lão bán rau làm xước siêu xe nữ tỷ phú, chỉ 1 cuộc điện thoại gọi con trai và cái kết bất ngờ…Giữa trưa nắng gay gắt ở Sài Gòn, tiếng phanh xe rít lên chát chúa khiến mọi ánh mắt trong con hẻm nhỏ đổ dồn về một điểm. Một cụ ông lưng còng, tay run run giữ chặt giỏ rau vừa rơi xuống, còn trước mặt là một chiếc xe hơi bạc tỷ – nước sơn đen bóng loáng vừa bị rạch một vết dài…
Chuyện xảy ra ở một con hẻm nhỏ quận 3, nơi còn lưu giữ nếp sống cũ của người Sài Gòn xưa. Nhà cửa san sát, trẻ con đá banh ngoài hẻm, và người dân vẫn quen mặt nhau như bà con trong xóm.
Ông Lâm – một cụ già ngoài 70 tuổi – sống cùng người vợ bệnh tật trong một căn phòng trọ nhỏ lợp tôn, mỗi ngày đẩy xe rau rong ruổi khắp hẻm kiếm vài chục nghìn sống qua ngày. Từng là giáo viên thời trẻ, ông về hưu sớm vì hoàn cảnh. Cuộc đời dồn dập biến cố khiến ông trở nên trầm lặng, kiệm lời, và luôn giữ thái độ nhẫn nhịn với mọi việc trên đời.
Hôm đó là một ngày nắng như đổ lửa. Ông Lâm đẩy xe rau như mọi khi, đi ngang qua khu biệt thự cuối hẻm, nơi có căn nhà sang trọng vừa mới được tu sửa lại. Phía trước là chiếc Mercedes S-Class đen bóng, đậu sát mép đường.
Khi ông cúi xuống buộc lại bó rau cải trên xe, thì một tiếng động bất ngờ vang lên – “rầm!” – chiếc xe đẩy của ông do bị trượt bánh đã lăn nhẹ về phía trước và cạnh kim loại bên xe rau đã vô tình cà vào bên hông chiếc Mercedes, để lại một vết trầy dài chừng 40cm.
Ông Lâm chết lặng. Ông run rẩy lùi lại, mắt nhìn quanh như cầu cứu. Một vài người dân xung quanh đã bắt đầu xì xào, có người chép miệng:
– “”Thôi xong rồi, xe bà chủ Linh đó… xe đó gần 10 tỷ đấy!””
Đúng lúc đó, một người phụ nữ bước ra từ cổng biệt thự. Trông bà khoảng 40 tuổi, dáng cao ráo, mặc bộ đầm công sở hàng hiệu, khuôn mặt trang điểm kỹ càng nhưng ánh mắt lại sắc lẹm, lạnh lùng. Bà chính là Trần Mỹ Linh – một nữ doanh nhân thành đạt, được mệnh danh là “nữ tỷ phú bất động sản” khi sở hữu hàng loạt khu đất vàng khắp TP.HCM.
Nhìn thấy

vết xước trên xe mình, bà Linh nhíu mày:
– “Ai làm?” – giọng nói sắc như dao cắt.
Một người hàng xóm chỉ về phía ông Lâm – đang đứng run run như bị đông cứng.
– “Tôi… tôi không cố ý… xe tôi trượt bánh… xin lỗi cô…”
Bà Linh bước nhanh tới, mắt quét từ đầu đến chân ông Lâm, rồi nói lạnh tanh:
– “Ông có biết chiếc xe này bao nhiêu tiền không? Một vết xước vậy sửa cũng mất vài chục triệu! Ông có đền nổi không?”
Ông Lâm lúng túng:
– “Tôi… tôi chỉ là người bán rau, tôi không có tiền…”
– “Không có tiền thì làm sao sống ở thành phố này? Ông tưởng đây là cái chợ quê để làm gì cũng được sao?”
Bà Linh rút điện thoại ra, định gọi bảo vệ khu phố đến. Mọi người bắt đầu xì xào. Một vài người tỏ ra thương cảm ông Lâm, nhưng chẳng ai dám lên tiếng cản bà Linh.
Ông Lâm chợt nhớ ra điều gì đó, run run lấy điện thoại, gọi cho ai đó:
– “Tú à… con có thể qua đây một chút được không… ba có chuyện rồi…”
Chỉ 15 phút sau, một chiếc ô tô bán tải màu xám trờ tới. Một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ cứng cáp, mặc áo sơ mi, bước ra. Anh khoảng ngoài 30 tuổi, ánh mắt sắc sảo nhưng điềm tĩnh. Anh chính là Nguyễn Minh Tú – con trai duy nhất của ông Lâm, hiện đang là giám đốc kỹ thuật cho một công ty công nghệ lớn, ít khi về nhà vì công việc bận rộn.
Tú đến bên cạnh ông Lâm, đỡ cha vào bóng râm rồi quay sang bà Linh:
– “Chào chị. Tôi là con trai ông Lâm. Tôi xin phép được giải quyết chuyện này.”
Bà Linh nhìn anh từ đầu đến chân, cười khẩy:… Xem thêm tại bình luận”
“Bà Linh nhìn anh từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại ở chiếc áo sơ mi đơn giản và dáng vẻ không mấy bóng bẩy so với những doanh nhân bà thường gặp. Một nụ cười khẩy nở trên môi bà. Bà khinh khỉnh đánh giá anh, không chút che giấu sự coi thường.
Tú giữ vẻ điềm tĩnh. Ánh mắt anh sắc sảo, đối diện trực diện với Bà Linh, không né tránh. Anh hít một hơi thật sâu, giọng nói vang lên chắc chắn, rành mạch, không hề run rẩy:
“”Chào chị Linh. Tôi là con trai của ba.”” Anh dừng lại một chút, dõng dạc nói tiếp. “”Tôi xin phép được thay mặt ba tôi giải quyết toàn bộ vấn đề này.”””
“Bà Linh khoanh tay trước ngực. Ánh mắt bà sắc lẹm nhìn thẳng vào Tú, đánh giá từng chi tiết trên gương mặt anh. Một nụ cười mỉa mai, đầy vẻ khinh thường nở trên môi bà. Bà Linh bật cười thành tiếng, giọng điệu cao vút, đầy thách thức vang lên giữa cái nắng chói chang của con hẻm nhỏ.
“”Giải quyết à?”” Bà ta lặp lại từ “”giải quyết”” như thể đó là một khái niệm xa lạ đối với một người như anh. “”Anh nghĩ anh có khả năng giải quyết một vết xước trên chiếc xe 10 tỷ của tôi sao?””
Bà Linh hơi nghiêng đầu, nhếch mép.
“”Anh biết sửa cái này mất bao nhiêu không?”” Bà ta tạm dừng, để sự im lặng nhấn chìm câu hỏi. “”Vài chục triệu đấy!””
Ánh mắt khinh miệt càng rõ nét hơn khi bà ta nhìn Tú từ đầu đến chân một lần nữa. Bà không thể tin được một người ăn mặc giản dị, đứng cạnh chiếc xe đẩy rau cũ kỹ lại dám nói lời “”giải quyết”” với bà.
“”Anh làm gì mà đòi đền?”” Bà Linh thách thức.
Giọng bà ta chứa đựng sự chắc chắn tuyệt đối rằng Tú không có khả năng chi trả, không có địa vị hay tiền bạc để đối thoại sòng phẳng với một “”nữ tỷ phú bất động sản”” như bà. Bà vẫn đứng đó, cao ngạo, ánh mắt như muốn xuyên thấu vào sự nghèo hèn mà bà gán cho anh. Đối với bà, lời đề nghị của Tú chỉ là một trò đùa lố bịch. Ông Lâm đứng sau Tú, lưng còng thêm, tay run run nắm chặt gấu áo con trai, ánh mắt đầy lo lắng nhìn bà Linh. Ông biết cái giá bà ta đưa ra là quá sức đối với gia đình ông.”
“Tú vẫn đứng đó, không hề nao núng trước ánh mắt sắc lẹm và giọng điệu chế giễu của Bà Linh. Anh mỉm cười nhẹ, một nụ cười rất khẽ, đầy tự tin khiến Bà Linh hơi khó chịu. Ánh mắt anh không né tránh, mà nhìn thẳng vào bà.
“”Số tiền sửa xe không phải là vấn đề,”” Tú nói, giọng dứt khoát, không một chút do dự.
Bà Linh nghe vậy thì nhíu mày, thái độ vẫn chưa tin. Vài chục triệu đối với bà có thể là nhỏ, nhưng với những người như cha con ông Lâm thì đó là cả một gia tài. Bà chờ xem anh sẽ nói gì tiếp, trong lòng thầm nghĩ chắc anh lại định xin khất, xin giảm bớt.
“”Tôi sẽ cho người mang xe của chị đi sửa ở hãng,”” Tú nói tiếp, “”Toàn bộ chi phí tôi sẽ chịu.””
Ông Lâm phía sau nghe đến đây đã hơi giật mình. Sửa xe ở hãng? Vết trầy chừng đó thôi cũng mấy chục triệu rồi, chưa kể công cán. Con trai ông lấy đâu ra số tiền lớn như vậy?
Bà Linh nhếch mép. Mang đi sửa ở hãng? Nghe có vẻ sang trọng đấy, nhưng liệu có làm được không? Bà vẫn hoài nghi.
Rồi Tú đưa ra một đề nghị khác, khiến Bà Linh hoàn toàn bất ngờ.
“”Hoặc,”” Tú nói, ánh mắt vẫn điềm tĩnh, “”Nếu chị muốn tiện lợi hơn, tôi sẵn sàng gửi chị một trăm triệu đồng tiền mặt ngay bây giờ để chị tự xử lý.””
Câu nói như một luồng điện chạy qua không khí oi ả của trưa Sài Gòn. Một trăm triệu đồng? Bà Linh sững sờ. Nụ cười mỉa mai trên môi bà đông cứng lại. Bà không thể tin vào tai mình. Vài chục triệu như bà nói ban nãy đã là một số tiền không nhỏ đối với đa số người ở cái hẻm này, thế mà người thanh niên trước mặt lại nói sẵn sàng đưa một trăm triệu đồng tiền mặt? Ngay lập tức?
Ông Lâm đứng sau lưng Tú, tay run run càng siết chặt gấu áo con trai hơn nữa. Ánh mắt ông tròn xoe kinh ngạc nhìn bóng lưng Tú. Một trăm triệu! Con ông… con ông có thật sự có số tiền đó không?
Bà Linh đánh giá Tú một lần nữa, ánh mắt sắc lẹm xen lẫn sự hoài nghi và cả một chút khó hiểu. Giám đốc kỹ thuật công ty công nghệ? Cái chức danh đó có thể kiếm được nhiều đến mức sẵn sàng vung ra một trăm triệu dễ dàng vậy sao? Sự tự tin của anh ta là thật, hay chỉ là bluff? Bà thầm nghĩ, không thể tin được một người con trai của một ông lão bán rau lại có thể…”
“Không khí trong con hẻm nhỏ quận 3, Sài Gòn đang oi ả bỗng chốc như đóng băng khi câu nói “”một trăm triệu đồng tiền mặt”” vang lên. Bà Linh, nữ doanh nhân thành đạt, dáng cao ráo, mặc đồ hiệu, ánh mắt sắc lẹm thường ngày, lúc này hoàn toàn sững sờ. Nụ cười mỉa mai trên môi bà đông cứng lại. Bà không thể tin vào tai mình, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Minh Tú, chàng trai con ông lão bán rau lưng còng trước mặt. Giám đốc kỹ thuật công ty công nghệ lớn? Chức danh đó nghe thì oai, nhưng liệu có thật sự kiếm đủ tiền để sẵn sàng vung ra một trăm triệu dễ dàng đến thế không? Hay chỉ là bluff? Ánh mắt sắc lẹm của Bà Linh xen lẫn sự hoài nghi và một chút khó hiểu, lướt nhanh từ Tú sang Ông Lâm đang đứng phía sau.
Ông Lâm, cụ già ngoài 70 tuổi, bán rau, lưng còng, tay run run, siết chặt gấu áo con trai hơn nữa. Ánh mắt ông tròn xoe kinh ngạc nhìn bóng lưng Tú. Một trăm triệu! Một con số khổng lồ mà cả đời ông làm lụng vất vả cũng không thể nghĩ tới. Con trai ông… con ông có thật sự có số tiền đó không? Ông cảm thấy choáng váng.
Đám đông hàng xóm đứng xem nãy giờ cũng hoàn toàn câm nín. Ban đầu họ xì xào bàn tán, thương cảm cho Ông Lâm và có chút khó chịu với sự hách dịch của Bà Linh. Nhưng giờ thì con số “”một trăm triệu đồng”” như một quả bom dội vào con hẻm đang yên ắng. Họ bắt đầu nhìn Tú với ánh mắt hoàn toàn khác. Từ thương hại, họ chuyển sang kinh ngạc, thậm chí có chút ngưỡng mộ xen lẫn hoài nghi. “”Trời ơi, trăm triệu á?””, “”Thật không?””, “”Con trai ông Lâm giàu vậy sao?””. Tiếng xì xào nổi lên nhanh chóng, lan rộng trong đám đông.
Bà Linh không còn giữ được vẻ bình tĩnh và khinh khỉnh ban đầu. Vẻ mặt sững sờ dần chuyển sang một biểu cảm phức tạp hơn: sự nghi ngờ về lời nói của Tú vẫn còn đó, nhưng rồi, ánh mắt sắc lẹm ấy bắt đầu lóe lên vẻ tham lam tính toán. Một trăm triệu? Số tiền đó đủ để sửa xe ở hãng còn dư nhiều lắm. Nếu nhận tiền mặt thì… Bà ta bắt đầu nhanh chóng tính toán trong đầu, nhìn Tú như nhìn một mỏ vàng bất ngờ xuất hiện.
Đám đông vẫn tiếp tục xì xào, chỉ trỏ. Ánh mắt của họ, và đặc biệt là ánh mắt của Bà Linh, giờ đây dán chặt vào Nguyễn Minh Tú, chờ đợi xem anh sẽ làm gì tiếp theo.”
“Bà Linh hắng giọng, cố gắng nén lại sự sững sờ và tính toán đang cuộn trào trong đầu. Ánh mắt sắc lẹm giờ đây xen lẫn sự dò xét, không còn vẻ khinh thường hoàn toàn như trước, thay vào đó là một sự đánh giá mới mẻ về người đàn ông cao lớn trước mặt. Giọng nói của bà ta hạ bớt tông độ gay gắt, nhưng vẫn đầy rẫy sự nghi ngờ và thách thức.
“”Anh… anh là ai thật sự?”” Bà Linh chậm rãi nói, từng từ như muốn khoét sâu vào con người Tú. “”Làm nghề gì mà ăn nói lớn vậy? Anh nghĩ tôi… dễ bị lừa sao?””
Tú đứng yên, khuôn mặt điềm tĩnh. Anh không né tránh ánh mắt sắc sảo của Bà Linh. Một nụ cười rất khẽ, gần như không thể nhận ra, thoáng qua trên môi anh. Anh hiểu ý đồ của bà ta. Bà ta không còn xem anh là một tên nhãi ranh con ông lão bán rau nữa, mà là một đối tượng tiềm năng, cần phải xác minh “”giá trị”” trước khi quyết định có nên tiếp tục màn kịch này hay không.
Ông Lâm đứng phía sau Tú, người hơi run rẩy. Ông nhìn con trai, rồi lại nhìn Bà Linh. Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt ông là sự bối rối và cả một chút… hy vọng khó tin. Ông không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng ông tin con trai mình. Dù thế nào đi nữa.
Đám đông hàng xóm vẫn dán chặt mắt vào ba người. Tiếng xì xào đã nhỏ lại, thay vào đó là không khí chờ đợi căng thẳng. Họ nhìn Tú bằng ánh mắt phức tạp – ngưỡng mộ, tò mò, và cả nghi ngờ. Chàng trai này là ai? Có thật sự giàu có như lời anh nói không?
Bà Linh vẫn giữ ánh mắt dò xét, chờ đợi câu trả lời của Tú. Bà ta cần nhiều hơn là một chức danh. Bà ta cần biết gốc gác, cần biết liệu “”giám đốc kỹ thuật”” này có đủ tài lực và uy tín để vung tiền tỷ ra không, và quan trọng hơn, liệu có đủ “”ngu ngốc”” để đưa một trăm triệu tiền mặt dễ dàng đến vậy. Trăm triệu là một số tiền lớn, đủ để kích thích lòng tham và sự tính toán trong con người Bà Linh. Bà ta đã quen với việc nhìn người qua địa vị và tài sản. Tú, với vẻ ngoài bình thường nhưng câu nói “”một trăm triệu”” lại mâu thuẫn gay gắt với hình ảnh người cha nghèo khó của anh. Bà Linh phải tìm hiểu rõ. Liệu có phải là một kẻ thích khoe mẽ, hay là một con mồi béo bở thật sự?”
“Tú vẫn đứng đó, ánh mắt điềm tĩnh nhìn thẳng vào sự dò xét của Bà Linh. Nụ cười khẽ vẫn vương lại trên môi anh, như hiểu rõ mọi tính toán của người phụ nữ đối diện. Anh không đáp lại bằng lời nói sáo rỗng hay biện minh dài dòng. Thay vào đó, Tú đưa tay vào túi áo sơ mi, rút ra một chiếc ví da màu đen. Anh mở ví, chậm rãi lấy ra một chiếc card visit. Hành động của anh dứt khoát nhưng không vội vã, thể hiện sự tự tin tuyệt đối.
Bà Linh nheo mắt nhìn theo từng cử chỉ của anh. Ánh mắt bà ta tập trung vào chiếc card visit nhỏ bé trên tay Tú, không bỏ sót một chi tiết nào. Bà ta tự hỏi liệu đây có phải là một trò bịp bợm mới, hay là sự thật đằng sau vẻ ngoài bình thường này.
Ông Lâm nhìn con trai, rồi nhìn chiếc card trên tay Tú. Ông không hiểu đó là cái gì, nhưng cảm giác tin tưởng vào Tú ngày càng lớn dần, xua đi phần nào nỗi sợ hãi lúc trước.
Đám đông hàng xóm vẫn im lặng như tờ, chỉ có tiếng côn trùng kêu inh ỏi dưới cái nắng gay gắt giữa trưa. Họ nín thở chờ đợi xem tấm card đó sẽ hé lộ điều gì về chàng trai bí ẩn này.
Tú cầm chiếc card visit, đưa về phía Bà Linh. Giọng anh trầm ấm, bình thản, không chút khoe mẽ hay thách thức, trái ngược hoàn toàn với vẻ căng thẳng bao trùm không gian.
“”Đây là thông tin của tôi.”” Tú nói, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự điềm đạm. “”Chị có thể kiểm tra.”””
“Chị có thể kiểm tra.”
Bà Linh khẽ nhướn mày, ánh mắt sắc lẹm không rời chiếc card visit nhỏ bé. Bà đưa tay nhận lấy từ Tú, các ngón tay thon dài lướt nhẹ qua chất liệu giấy cứng cáp. Bà ta nheo mắt nhìn kỹ, như thể muốn soi mói từng chi tiết trên tấm card.
Ánh mắt bà Linh lướt nhanh qua dòng chữ được in một cách tinh tế trên card. Khuôn mặt vốn đang căng thẳng và đầy vẻ nghi ngờ bỗng cứng đờ lại. Đôi mắt bà ta mở to hết cỡ, vẻ ngạc nhiên tột độ hiện rõ.
“Giám đốc kỹ thuật… Công ty… X…?” Bà Linh lẩm bẩm, giọng nói hơi run run vì sốc. Dường như bà ta không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Tên công ty được in trên tấm card visit đó không phải là một cái tên tầm thường. Đó là một cái tên cực kỳ nổi tiếng, một gã khổng lồ trong giới công nghệ tại Việt Nam, thậm chí còn vươn ra tầm khu vực. Vị trí “Giám đốc kỹ thuật” tại công ty đó cũng là một chức danh cực kỳ quan trọng, chỉ dành cho những người có năng lực vượt trội và kinh nghiệm dày dặn.
Bà Linh ngước nhìn Tú, ánh mắt đầy vẻ không tin nổi pha lẫn bối rối. Vừa nãy, bà ta còn nghĩ anh chỉ là một gã trai trẻ hợm hĩnh, cùng lắm là có chút tiền nhưng chẳng có thân thế gì đáng kể. Nhưng tấm card này đã lật ngược hoàn toàn mọi suy đoán của bà ta.
Ông Lâm đứng cạnh đó, nhìn thấy sự biến đổi trên khuôn mặt của Bà Linh. Ông không hiểu được nội dung trên tấm card, nhưng ông cảm nhận được sự bất ngờ và kinh ngạc từ người phụ nữ đối diện. Nỗi lo sợ trong lòng ông như được xoa dịu thêm một chút.
Đám đông hàng xóm vẫn im lặng, dõi theo từng diễn biến. Họ thấy rõ vẻ mặt sững sờ của “nữ tỷ phú” khi xem tấm card. Sự tò mò và xôn xao bắt đầu dâng lên trong họ, muốn biết rốt cuộc chàng trai này là ai mà có thể khiến người phụ nữ quyền lực kia phải kinh ngạc đến vậy. Cái nắng gay gắt giữa trưa dường như cũng dịu bớt đi trước không khí căng thẳng và bất ngờ này.”
“Bà Linh nhìn chằm chằm vào tấm card visit trong tay. Những dòng chữ in trên đó dường như nhảy múa trước mắt bà ta, khó tin đến mức phi lý. Công ty X. Giám đốc Kỹ thuật. Cái tên này, cái chức danh này, hoàn toàn không thể gắn liền với hình ảnh người đàn ông đi chiếc xe máy cũ kỹ đứng cạnh bà lúc này.
Vẻ kiêu căng, hống hách trên khuôn mặt Bà Linh nhanh chóng sụp đổ. Thay vào đó là một sự bối rối tột độ, thậm chí có chút sợ hãi. Tay bà ta khẽ run lên khi cầm tấm card. Ánh mắt sắc lẹm ban nãy giờ trở nên lạc lõng, đảo nhanh giữa Tú và tấm card. Bà ta nhìn Tú, như thể lần đầu tiên thực sự nhìn thấy anh. Không còn là “”con trai ông lão bán rau”” nữa, mà là một nhân vật quan trọng trong giới công nghệ, một người mà bà ta, dù là “”nữ tỷ phú””, cũng phải nể trọng.
“”Anh… anh là… Nguyễn Minh Tú… Giám đốc Kỹ thuật… của Công ty X thật sao?”” Bà Linh lắp bắp, giọng nói không còn vẻ đanh thép, thay vào đó là sự ngượng nghịu và thăm dò. Bà ta không thể giấu nổi sự bất ngờ và có phần e dè trong ánh mắt.
Tú vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh. Anh khẽ gật đầu, ánh mắt sắc sảo lướt qua khuôn mặt đang biến sắc của Bà Linh. Anh không nói gì thêm, để cho sự im lặng và tấm card phát huy tác dụng.
Ông Lâm đứng cạnh đó, lòng thầm ngạc nhiên trước thái độ thay đổi đột ngột của Bà Linh. Ông không biết con trai mình làm chức vụ gì, chỉ biết Tú làm ở công ty máy tính lớn. Nhưng nhìn phản ứng của người phụ nữ giàu có này, ông hiểu rằng chức vụ đó chắc chắn không tầm thường. Nỗi lo trong ông vơi đi đáng kể, nhường chỗ cho một cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn khó hiểu.
Đám đông hàng xóm bắt đầu xì xào. Họ thấy rõ sự lúng túng của Bà Linh, thấy bà ta không còn cao giọng nữa. Cái thái độ “”nhìn bằng nửa con mắt”” vừa rồi đã tan biến như bong bóng xà phòng dưới ánh nắng. Sự tò mò về chàng trai trẻ càng lúc càng lớn. Họ nhìn Tú với ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ và cả chút hả hê, vì cuối cùng, “”nữ tỷ phú”” kiêu căng đã gặp phải người khiến bà ta phải nín họng. Bà Linh lúc này cảm thấy như bị hàng trăm con mắt soi mói, toàn thân không tự nhiên chút nào. Bà ta muốn cất lời gì đó để phá tan sự im lặng khó xử, nhưng lại không biết phải nói gì.”
“Toàn thân Bà Linh như đang bị nung nóng dưới ánh mắt soi mói của đám đông. Những lời xì xào ban nãy giờ đã rõ hơn, như những mũi kim châm vào sự kiêu hãnh của bà ta. Bà ta nghe thấy tiếng ai đó thì thầm, đủ lớn để lọt vào tai: “”Ôi, hóa ra con trai ông Lâm giỏi thế!””. Một người khác tiếp lời, giọng đầy kinh ngạc: “”Không ngờ luôn đấy! Trông anh ta giản dị vậy mà…””. Rồi một giọng khàn khàn cất lên, mang theo chút hả hê không giấu diếm: “”Bà Linh phen này mất mặt rồi! Cứ tưởng ai cũng dưới cơ mình!””.
Đám đông hàng xóm nhìn nhau, ánh mắt lấp lánh sự thán phục dành cho chàng trai trẻ và cảm giác hả hê thay cho ông Lâm, người bấy lâu nay vẫn chịu đựng sự khinh thường của “”nữ tỷ phú””. Họ thì thầm to nhỏ, chỉ trỏ về phía Bà Linh, rồi lại nhìn Tú với vẻ ngưỡng mộ. Không khí căng thẳng ban nãy giờ được thay thế bằng sự tò mò và thỏa mãn của những người chứng kiến.
Bà Linh cảm thấy gò má nóng bừng. Bà ta cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tay vẫn khẽ run khi cầm tấm danh thiếp. Ánh mắt đảo nhanh, tìm kiếm một lối thoát khỏi tình cảnh ngượng nghịu này. Bà ta chưa bao giờ ở vào vị thế yếu kém như vậy trước mặt những người hàng xóm mà bà ta vẫn thường coi thường. Bà ta muốn nói điều gì đó, bất cứ điều gì, để lấy lại thế thượng phong, nhưng cổ họng như nghẹn lại. Những lời nói cay nghiệt, hống hách lúc trước giờ quay lại ám ảnh bà ta, biến thành trò cười trong mắt những người xung quanh. Ông Lâm đứng bên cạnh, nhìn con trai, rồi nhìn sang Bà Linh, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Ông không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát màn “”biến hình”” đột ngột của người phụ nữ đối diện.”
“Bà Linh nuốt khan, nụ cười gượng gạo nở trên môi. Ánh mắt sắc lẹm ban nãy giờ đã dịu xuống, cố gắng tỏ ra thân thiện nhất có thể. Bà ta nói, giọng lí nhí, nhẹ nhàng hẳn đi, khác một trời một vực so với lúc lớn tiếng chửi bới:
“”À… thì ra… thì ra anh là con trai của ông… Tôi thật sự không biết chuyện này.””
Bà ta ngừng một chút, đảo mắt nhìn quanh đám đông đang im phăng phắc theo dõi, rồi lại hướng về phía Tú. Sự bẽ bàng hiện rõ trên khuôn mặt dày phấn.
“”Chắc… chắc là lúc nãy tôi nóng giận quá lời… có gì không phải mong anh thông cảm cho.””
Bà Linh cố gắng giữ cho nụ cười không méo mó, đưa ánh mắt mong chờ nhìn Tú, mong anh ta sẽ đáp lại một cách mềm mỏng, để bà ta có thể rút lui trong danh dự. Trong đầu bà ta quay cuồng tính toán, tìm cách xoa dịu tình hình rối ren này càng nhanh càng tốt. Sự kiêu ngạo ban nãy đã tan biến, nhường chỗ cho sự lo lắng và bối rối tột cùng. Ông Lâm vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn đứa con trai mình, rồi lại nhìn người phụ nữ vừa hùng hổ chửi bới mình không thương tiếc, giờ lại hạ giọng van vỉ. Khuôn mặt ông trầm ngâm, không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ có đôi tay run run nắm chặt lấy thành xe đẩy rau. Đám đông hàng xóm vẫn chăm chú quan sát, không bỏ lỡ một chi tiết nào trong màn “”biến hình”” của Bà Linh. Họ hồi hộp chờ xem người đàn ông trẻ tuổi kia, con trai của ông Lâm khốn khổ, sẽ phản ứng thế nào trước lời xin lỗi miễn cưỡng của “”nữ tỷ phú””. Tú vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh ban nãy, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào Bà Linh, không đáp lời ngay lập tức. Sự im lặng của anh càng khiến Bà Linh thêm sốt ruột, nụ cười trên môi bà ta càng trở nên gượng gạo hơn.”
“Tú vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh ban nãy, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào Bà Trần Mỹ Linh, không đáp lời ngay lập tức. Sự im lặng của anh càng khiến Bà Linh thêm sốt ruột, nụ cười trên môi bà ta càng trở nên gượng gạo hơn. Tú nhích người tiến lại gần hơn một chút, chỉ một bước chân nhỏ nhưng khiến Bà Linh vô thức lùi lại nửa bước. Giọng anh cất lên, vẫn điềm đạm như lúc đầu, nhưng pha lẫn một sự sắc lạnh khiến Bà Linh giật mình.
“”Chị Trần Mỹ Linh nói đúng.”” Tú bắt đầu, chậm rãi, mỗi từ như đóng đinh vào không khí oi ả. “”Có những người không có tiền thì không nên sống ở thành phố này.””
Ánh mắt Bà Linh mở to hơn một chút, sự bối rối ban nãy giờ thêm pha sự khó hiểu và dè chừng. Anh ta đang làm gì vậy? Lặp lại lời của bà ta?
Tú tiếp tục, giọng càng lúc càng thêm sức nặng, nhưng vẫn giữ vẻ ngoài bình thản đáng sợ. “”Ba tôi đây, ông Lâm. Dù ông không giàu có, không có những căn biệt thự tiền tỷ, không đi chiếc xe Mercedes đen bóng gần mười tỷ đồng kia…”” Anh liếc mắt sang chiếc xe sang trọng đang đậu gần đó, rồi lại nhìn thẳng vào Bà Linh. “”…nhưng ông đã sống ở thành phố này hơn 40 năm rồi.””
Ông Lâm ngẩng đầu lên một chút, đôi mắt nhìn con trai. Vẫn là ánh mắt trầm lặng ấy, nhưng có cái gì đó khác biệt đang len lỏi. Đám đông hàng xóm nín thở theo dõi, những ánh mắt đồng cảm và chờ đợi đổ dồn về phía Tú.
“”Hơn 40 năm,”” Tú nhấn mạnh. “”Ông đóng góp cho xã hội này bằng nghề giáo, bằng cách nuôi dạy biết bao thế hệ học trò nên người. Ông nuôi dạy con cái mình đàng hoàng, tử tế.”” Anh dừng lại, cho lời nói thấm vào không gian. “”Ông sống bằng chính sức lao động chân chính, bằng xe đẩy rau này đây.”” Anh chỉ vào chiếc xe đẩy cũ kỹ bên cạnh cha mình.
Bà Linh đứng thẳng người hơn, vẻ mặt đã hoàn toàn cứng lại. Cái cúi đầu miễn cưỡng và nụ cười gượng gạo đã biến mất, thay vào đó là sự tức giận đang sôi sục bên trong, dù bà ta cố gắng kiềm chế.
Tú kết thúc, ánh mắt sắc như dao găm thẳng vào Bà Linh. “”Tiền bạc không thể định giá được nhân cách và sự cống hiến của một con người. Chị nói xem, ai mới thật sự là người ‘không nên sống ở thành phố này’?””
Lời nói cuối cùng của Tú vang vọng, đọng lại trong không khí tĩnh lặng. Bà Linh đứng sững sờ, sắc mặt tái mét, như vừa bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt giữa trưa hè nắng gắt.”
“Lời nói của Tú như những mũi tên sắc nhọn găm thẳng vào sự kiêu ngạo của Bà Linh. Bà ta đứng chết lặng, toàn thân nóng bừng, nhưng khuôn mặt lại tái mét. Ánh mắt của toàn bộ những người dân trong hẻm đổ dồn về phía bà ta, không còn là sự e dè, sợ sệt ban nãy, mà là sự hả hê, sự khinh thường không giấu giếm. Bà Linh cảm thấy như có hàng ngàn con mắt đang soi mói, phán xét từng cử chỉ của mình. Cái cảm giác nhục nhã lan tỏa khắp cơ thể, thiêu đốt da thịt bà ta dưới cái nắng gắt buổi trưa. Bà ta há miệng, muốn nói điều gì đó để biện minh, nhưng cổ họng như nghẹn lại, không một âm thanh nào thoát ra được. Mọi lời lẽ hoa mỹ, mọi sự tự tin thường ngày đều tan biến, chỉ còn lại sự bẽ bàng tột độ.
Không thể chịu đựng thêm ánh mắt của đám đông và sự im lặng đầy sức ép từ Tú, Bà Linh chậm rãi cúi đầu xuống. Khuôn mặt bà ta từ tái nhợt chuyển sang đỏ bừng, đỏ tía tai. Bà ta không dám nhìn thẳng vào ai, chỉ chăm chăm nhìn xuống nền xi măng lởm chởm dưới chân. Đôi bàn tay đeo đầy nhẫn kim cương siết chặt vào nhau. Lắp bắp, giọng nói nhỏ xíu, gần như không nghe thấy, Bà Linh cất lời.
“”Tôi… tôi xin lỗi…”” Bà ta nói, giọng run run. “”Tôi xin lỗi… ông Lâm…””
Bà ta ngập ngừng, rồi lại tiếp tục, khó khăn như đang phải nhổ từng chữ ra khỏi miệng.
“”…và… anh Tú… Tôi… tôi đã sai rồi…””
Mỗi lời nói ra là một lần sự kiêu căng của bà ta sụp đổ. Bà Linh cảm thấy như mình đang bị lột trần trước mặt mọi người. Sự nhục nhã dâng lên tột đỉnh, khiến bà ta chỉ muốn biến mất khỏi nơi này ngay lập tức.
Ông Lâm vẫn đứng đó, lưng hơi còng, nhìn xuống đất. Tú vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, ánh mắt sắc sảo vẫn không rời khỏi Bà Linh, như đang chờ đợi điều gì đó. Đám đông hàng xóm vẫn nín thở theo dõi, không ai lên tiếng. Không gian trong hẻm lúc này chỉ còn tiếng gió khẽ lướt qua và nhịp thở dồn dập, nặng nề của Bà Linh. Bà ta đứng đó, cúi đầu, cảm thấy mình thật nhỏ bé và thảm hại, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh nữ doanh nhân thành đạt, quyền lực mà bà ta luôn phô bày.”
“Ông Lâm vẫn đứng đó, lưng hơi còng, nhìn xuống đất. Tú vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, ánh mắt sắc sảo vẫn không rời khỏi Bà Linh, như đang chờ đợi điều gì đó. Đám đông hàng xóm vẫn nín thở theo dõi, không ai lên tiếng. Không gian trong hẻm lúc này chỉ còn tiếng gió khẽ lướt qua và nhịp thở dồn dập, nặng nề của Bà Linh. Bà ta đứng đó, cúi đầu, cảm thấy mình thật nhỏ bé và thảm hại, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh nữ doanh nhân thành đạt, quyền lực mà bà ta luôn phô bày.
Đứng ngay bên cạnh con trai, Ông Lâm lặng lẽ quan sát tất cả. Ông nhìn gương mặt điềm tĩnh, ánh mắt sắc lẹm đầy tự tin của Tú. Thằng bé ngày nào còn chạy lon ton theo chiếc xe đẩy rau của ông giờ đã cao lớn, trưởng thành, đứng đối diện với một nữ tỷ phú, nói chuyện “”ngang hàng”” một cách đĩnh đạc. Cái cách Tú đối đáp, cái khí chất điềm nhiên của nó, hoàn toàn khác với dáng vẻ nhẫn nhịn, cúi đầu của ông lúc nãy. Nó không cho phép bất cứ ai sỉ nhục cha mình, bất kể kẻ đó giàu có hay quyền lực đến đâu.
Ông Lâm cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong không khí. Sự khinh thường, miệt thị ban nãy của Bà Linh giờ đã tan biến, thay vào đó là sự sợ hãi, bẽ bàng tột độ. Bà ta, người phụ nữ kiêu ngạo từng lớn tiếng mạt sát ông, giờ đang đứng đó, cúi đầu xin lỗi trước mặt con trai ông.
Một dòng nước nóng từ từ dâng lên trong khóe mắt ông Lâm. Đôi mắt đã hằn sâu dấu vết thời gian của người cha già rưng rưng. Nhưng đó không phải là những giọt nước mắt của sự tủi thân hay đau khổ. Không, đó là những giọt nước mắt của niềm tự hào, của sự xúc động đến nghẹn lời.
Ông nhìn con trai mình một lần nữa, nhìn dáng đứng thẳng thắn, nhìn bờ vai vững chãi. Cái cảm giác bất lực, yếu đuối ban nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự nhẹ nhõm, an lòng đến lạ. Ông biết, con trai ông đã không phụ sự kỳ vọng của ông, nó đã làm được điều mà ông, cả đời lam lũ, chưa từng làm được: bảo vệ danh dự của mình và gia đình.
Tú vẫn đứng im lặng, không nói thêm lời nào, chỉ nhìn Bà Linh đang cúi đầu. Ông Lâm vẫn đứng đó, đôi mắt nhòa lệ nhìn con, trái tim già nua tràn ngập một cảm xúc khó tả, vừa hạnh phúc, vừa mãn nguyện. Ông biết, giờ đây, ông có thể hoàn toàn tin tưởng vào đứa con trai này.”
“Tú im lặng nhìn Bà Linh thêm vài giây, như để bà ta cảm nhận hết sự bẽ bàng của mình. Anh không nói thêm lời nào về những chuyện đã qua, về thái độ khinh miệt hay lời xin lỗi muộn màng. Anh biết, với một người như bà ta, khoảnh khắc này đã là sự trừng phạt đủ lớn. Đám đông vẫn nín thở chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Ông Lâm đứng sau lưng Tú, trái tim vẫn còn rưng rưng, nhìn con trai.
Bất chợt, Tú quay hẳn người sang phía Bà Linh. Ánh mắt sắc sảo ban nãy giờ đã dịu lại, nhưng vẫn giữ sự điềm tĩnh đáng nể. Anh cất lời, giọng nói rõ ràng, rành mạch, vang vọng trong con hẻm nhỏ.
“”Chị Linh,”” Tú nói, không còn gọi là ‘bà’. Anh dùng từ ‘chị’ một cách lịch sự, như thể chuyện vừa xảy ra chỉ là một hiểu lầm nhỏ. “”Tôi vẫn giữ đề nghị ban đầu.””
Bà Linh ngẩng đầu lên một chút, đôi mắt sưng húp và đầy vẻ hoang mang nhìn Tú, không hiểu anh đang nói gì. Đám đông xung quanh bắt đầu xì xào nhỏ.
Tú tiếp tục, giọng điệu không chút do dự hay cảm xúc thừa thãi. “”Tôi sẽ chuyển khoản 100 triệu đồng vào tài khoản của chị.””
Cả con hẻm như ngừng lại. 100 triệu? Sau tất cả những gì đã xảy ra? Sau khi cô ta xúc phạm bố anh thậm tệ, sau khi anh vạch trần mọi chuyện?
Tú như không để ý đến phản ứng của mọi người. Anh vẫn nhìn thẳng vào Bà Linh. “”Coi như là chi phí sửa xe và cả lời xin lỗi mà ba tôi không may gây ra.””
Lời nói của Tú như một cú sốc khác đối với Bà Linh, nhưng lần này là sốc vì ngạc nhiên và bối rối. Cô ta không thể tin được vào tai mình. 100 triệu? Sau khi cô ta phải cúi đầu xin lỗi? Anh ta không đòi thêm, không làm khó dễ gì nữa, chỉ đơn giản là quay trở lại với đề nghị ban đầu?
Tú không chờ bà ta trả lời. Anh đã quyết định. Vấn đề vật chất này cần được giải quyết một cách sòng phẳng, dứt khoát. Anh không muốn tiền bạc hay vết xước nhỏ này tiếp tục vướng bận. Vết xước danh dự của cha anh đã được anh bảo vệ. Vết xước trên xe của bà ta… cứ để nó là chuyện của tiền bạc mà giải quyết.
“”Chị cứ nhắn số tài khoản cho tôi,”” Tú nói thêm, giọng dứt khoát, kết thúc hoàn toàn cuộc nói chuyện về chuyện bồi thường. Anh xoay người lại một chút, như thể mọi chuyện đã xong. Ông Lâm đứng cạnh con trai, nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt. Niềm tự hào vẫn còn đó, nhưng ông cũng không khỏi ngạc nhiên trước sự điềm tĩnh và quyết định của con.”
“Bà Linh vẫn còn sững sờ nhìn Tú. Đề nghị 100 triệu sau tất cả những gì cô ta đã làm? Sự bối rối và hổ thẹn trộn lẫn với một chút nhẹ nhõm khó tả len lỏi trong lòng. Cô ta không ngờ mọi chuyện lại kết thúc theo cách này. Tú không ép buộc, không làm khó, chỉ đơn giản là giải quyết vấn đề tiền bạc một cách rành mạch.
Cô ta cúi gằm mặt, tránh ánh mắt của mọi người đang đổ dồn vào mình. Giọng nói lí nhí, nhỏ xíu gần như không nghe thấy, cô ta đọc nhanh dãy số tài khoản của mình.
“”Số tài khoản của tôi… 0…9…8…7… (một dãy số)… Ngân hàng… V…C…B…””
Tú chăm chú lắng nghe, rồi gật đầu xác nhận. “”Được rồi, tôi sẽ chuyển khoản ngay.””
Bà Linh vẫn không dám ngẩng lên. “”Cảm ơn… cảm ơn anh… và… xin lỗi… xin lỗi bác… tôi…”” Giọng cô ta nghẹn lại, đầy sự bẽ bàng và hối hận muộn màng.
Tú không nói thêm lời nào. Đối với anh, vấn đề tiền bạc đã xong. Vấn đề quan trọng hơn – danh dự của cha anh – đã được anh lấy lại một cách trọn vẹn.
Bà Linh không dám chần chừ thêm một giây nào nữa. Cô ta gần như chạy sấp mặt về phía chiếc Mercedes S-Class đen bóng đang đỗ ở đầu hẻm. Mở cửa xe một cách vội vàng, cô ta ngồi phịch xuống ghế lái, đóng sập cửa lại như muốn cách ly mình khỏi thế giới bên ngoài.
Tiếng động cơ xe nổ lên, phá tan sự tĩnh lặng đang bao trùm con hẻm. Bà Linh vặn vô lăng, cài số, nhấn ga thật nhanh. Chiếc xe lướt đi như một mũi tên, phóng thẳng ra khỏi con hẻm nhỏ. Cô ta không nhìn lại, chỉ muốn thoát thật nhanh khỏi nơi này, khỏi ánh mắt của những con người đã chứng kiến khoảnh khắc nhục nhã nhất trong cuộc đời mình. Chiếc xe lao đi, để lại phía sau làn khói bụi và sự bẽ bàng ê chề tột độ của người phụ nữ từng được coi là “”nữ tỷ phú bất động sản”” quyền lực.
Đám đông đứng đó, nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó khuất hẳn. Tiếng xì xào bắt đầu vang lên trở lại, nhưng lần này là những lời bàn tán về sự việc vừa xảy ra, về cách hành xử của “”nữ tỷ phú”” và đặc biệt là về sự điềm tĩnh, bản lĩnh của Tú, con trai ông Lâm.
Ông Lâm đứng cạnh Tú, nhìn theo bóng xe khuất dần. Trái tim ông vẫn còn rưng rưng, nhưng không còn là nỗi tủi hổ, mà là niềm tự hào khôn tả về đứa con trai. Ông đặt tay lên vai Tú, khẽ siết nhẹ, một cử chỉ đơn giản nhưng chứa đựng tất cả tình yêu thương và sự biết ơn. Tú quay sang nhìn cha, ánh mắt anh bình thản nhưng ẩn chứa sự kiên định. Ánh nắng gay gắt giữa trưa Sài Gòn dường như dịu lại đôi chút khi hai cha con đứng đó, giữa con hẻm nhỏ quen thuộc.”
“Đám đông đứng đó, nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó khuất hẳn. Tiếng xì xào bắt đầu vang lên trở lại, nhưng lần này là những lời bàn tán về sự việc vừa xảy ra, về cách hành xử của “”nữ tỷ phú”” và đặc biệt là về sự điềm tĩnh, bản lĩnh của Tú, con trai ông Lâm. Những lời khen ngợi Tú vang lên đây đó trong đám đông.
Ông Lâm đứng cạnh Tú, nhìn theo bóng xe khuất dần. Trái tim ông vẫn còn rưng rưng, nhưng không còn là nỗi tủi hổ, mà là niềm tự hào khôn tả về đứa con trai. Ông đặt tay lên vai Tú, khẽ siết nhẹ, một cử chỉ đơn giản nhưng chứa đựng tất cả tình yêu thương và sự biết ơn. Tú quay sang nhìn cha, ánh mắt anh bình thản nhưng ẩn chứa sự kiên định. Ánh nắng gay gắt giữa trưa Sài Gòn dường như dịu lại đôi chút khi hai cha con đứng đó, giữa con hẻm nhỏ quen thuộc.
Tú khẽ xoay người, dịu dàng đỡ lấy cánh tay run rẩy của ông Lâm. Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng dìu ba mình tránh xa đám đông còn đang xôn xao, tìm một khoảng bóng râm dưới gốc cây cổ thụ cuối hẻm. Ông Lâm dựa vào người Tú, bước chân không còn vẻ nặng nề, mỏi mệt như trước. Anh giúp ba ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ quen thuộc cạnh chiếc xe đẩy rau. Tú ngồi xuống bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt ông Lâm. Ánh mắt anh đầy yêu thương, sự kính trọng và một lời hứa không lời.
“”Ba à,”” Tú khẽ nói, giọng đủ nhỏ chỉ để hai cha con nghe thấy, “”con luôn ở đây.”” Anh siết nhẹ bàn tay ông Lâm đang đặt trên đùi. “”Từ giờ ba không cần lo lắng gì cả. Có con rồi.””
Ông Lâm nhìn con trai, khóe mắt cay xè. Ông gật đầu chầm chậm, bờ môi mấp máy nhưng không nói nên lời. Mọi gánh nặng, mọi nỗi lo toan dường như tan biến hết trong câu nói đơn giản của con. Niềm tin và sức mạnh từ đứa con trai cao lớn truyền sang ông, sưởi ấm trái tim già cỗi. Giữa cái nắng gay gắt của trưa hè Sài Gòn, con hẻm nhỏ bỗng chốc trở nên thật yên bình. Tiếng xì xào của đám đông dần xa, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng chỉ còn tiếng gió xào xạc qua kẽ lá và tiếng thở đều đều của hai cha con.
Những gì vừa xảy ra như một cơn ác mộng đã qua, để lại bài học sâu sắc về lòng kiêu hãnh mù quáng và sự hối hận muộn màng. Nhưng quan trọng hơn, nó khắc sâu thêm tình cha con, sự hi sinh thầm lặng và lòng hiếu thảo. Tú đã không chỉ bảo vệ danh dự cho ba mình, mà còn chứng minh cho mọi người thấy, giá trị của một con người không nằm ở số tiền họ sở hữu hay chiếc xe họ đi, mà ở cách họ đối xử với người khác và bản lĩnh khi đối diện với nghịch cảnh. Ông Lâm ngồi đó, cảm nhận sự bình yên hiếm có. Bên cạnh ông là đứa con trai, điểm tựa vững chắc nhất đời ông. Cái nghèo không lấy đi được phẩm giá, và tình thân mãi mãi là tài sản quý giá nhất. Con đường phía trước có thể vẫn còn nhiều khó khăn với căn bệnh của mẹ, nhưng giờ đây, ông biết mình không còn đơn độc. Nắng vẫn vàng rực, nhưng bóng râm dưới gốc cây mát dịu, bao bọc lấy hai cha con như một lời hứa về sự chở che và yêu thương vô điều bến.”

Prev Article
Next Article

Related Articles

Con dâu dậy từ 3h sáng chuẩn bị 8 mâm cỗ tươm tất để cúng giỗ ai ngờ mẹ chồng hất tung xuống đất đuổi đi luôn

Con dâu dậy từ 3h sáng chuẩn bị 8 mâm cỗ tươm tất để cúng giỗ ai ngờ mẹ chồng hất tung xuống đất đuổi đi luôn

Con gái tôi 33t, không xinh tuy học Thạc sĩ nhưng đi làm cũng chỉ được 4,5triệu/tháng vậy mà lúc nào cũng muốn lấy chồng đại gia

Con gái tôi 33t, không xinh tuy học Thạc sĩ nhưng đi làm cũng chỉ được 4,5triệu/tháng vậy mà lúc nào cũng muốn lấy chồng đại gia

NEWS

  • Nếu có polyp trong ruột, khi đi vệ sinh sẽ có 4 dấu hiệu này, đi khám ngay kẻo muộn
    Nếu có polyp trong ruột, khi đi …
  • Vợ bầu ngồi giữa sân rửa 10 mâm bát dưới nắng 40 độ. Tôi quát 2 bà chị thẳng mặt: “Sau đừng vác mồm đến!”
    Vợ bầu ngồi giữa sân rửa 10 …
  • Chiều 30/10: Giá vàng đảo chiều tăng mạnh, lại lên sát 148 triệu đồng/lượng
    Chiều 30/10: Giá vàng đảo chiều tăng …
  • Va quẹt siêu xe tiền tỷ, ông lão bán rau gọi con trai và cái kết khiến nữ tỷ phú ‘ngã ngửa
    Va quẹt siêu xe tiền tỷ, ông …
  • Giá vàng ngày 31/10: Đồng loạt tăng
    Giá vàng ngày 31/10: Đồng loạt tăng

Youth Channel VN

Copyright © 2025 Youth Channel VN
Liên hệ: [email protected]