Tôi tên Lan, 29 tuổi, quê Thái Nguyên, lấy chồng về Bắc Giang. Bố mẹ tôi vốn chẳng khá giả, chỉ có mảnh đất hơn 200m² mặt đường, coi như của hồi môn để dành cho con gái.
Ngày cưới, chồng tôi – Tuấn – đưa tôi về sống trong căn nhà cấp 4 cũ kỹ, tường ẩm mốc, mái ngói thủng loang lổ. Bố mẹ chồng thì thường xuyên trách móc: “Nhà dột thế này, con dâu ở sao cho yên.” Nghe mà tôi nghẹn. Nghĩ phận gái đi lấy chồng, phải vun vén, tôi bàn với bố mẹ đẻ:
“Bố mẹ cho con bán mảnh đất đi, lấy tiền sửa sang cho nhà chồng khang trang. Sau này con cũng ở đó cả đời.”
Bố mẹ tôi im lặng rất lâu rồi mới gật đầu:
“Thôi thì con nghĩ kỹ rồi thì bố mẹ chiều, miễn là con hạnh phúc.”
Thế là mảnh đất bán được hơn 600 triệu. Tôi đưa gần hết cho chồng quản lý, sửa sang nhà cửa: xây thêm tầng, lợp mái, ốp gạch men sáng loáng. Cả nhà chồng ai cũng khen:
“Con Lan đúng là phúc tinh của cái nhà này.”
Xong việc, còn thừa hơn trăm triệu, tôi chủ động đưa cho bố mẹ chồng một khoản dưỡng già, rồi chia cho các anh chị em bên chồng mỗi người mấy triệu. Tôi nghĩ, chỉ cần sống tử tế thì sẽ được thương.
Nhưng đời không như mình tính.
Ba năm sau, giá đất ở quê tăng vùn vụt, miếng đất bố mẹ tôi từng bán lên tới vài tỷ. Người ta xôn xao, so sánh: “Lan bán rẻ quá, tiếc nhỉ!”
Từ đó, thái độ của nhà chồng đổi hẳn. Trong một bữa cơm đông đủ, mẹ chồng tôi bất ngờ nói:
“Thật ra cái đất ấy cũng phải tính là của nhà này, chứ đâu riêng gì cô. Cô gả về đây rồi, bố mẹ cô cho thì coi như cho con trai tôi.”
Tôi nghẹn họng, nhìn sang chồng. Nhưng Tuấn không bênh vực mà thản nhiên gắp thức ăn:
“Đúng rồi, em nhắc nhiều chuyện đất cát làm gì. Giờ nói ra cũng chẳng thay đổi được gì, chỉ thêm mất hòa khí.”
Tôi run tay đánh rơi cả bát cơm. Công sức tôi bỏ ra, tiền của bố mẹ đẻ dành dụm nửa đời người, giờ lại bị phủi đi trong một câu nói lạnh lùng.
Cao trào nhất là hôm sau, tôi tình cờ nghe thấy bố chồng thì thào với người quen ngoài ngõ:
“Đất đó ngày trước bán được mới hơn nửa tỷ, giờ mà còn giữ thì nhà tôi phải giàu có rồi. Nhưng thôi, cũng coi như con gái nó biết điều, đem về cho nhà chồng.”
Tôi đứng chết lặng. Hóa ra trong mắt họ, tất cả chỉ là “con gái đem của về nhà chồng”, còn công lao, sự hy sinh, tình nghĩa chẳng là gì.
Đêm đó, tôi gọi điện về cho bố mẹ, nghẹn ngào:
“Bố mẹ ơi… con đã phụ lòng tin của bố mẹ. Miếng đất bố mẹ cả đời giữ, con trao đi để mong được thương yêu, nào ngờ…”
Ở đầu dây bên kia, bố tôi chỉ thở dài:
“Thôi con à, coi như bố mẹ cho con một bài học. Đất còn có giá, chứ tình người thì chưa chắc…”
Tôi cắn môi đến bật máu. Hóa ra cú twist đau nhất không phải mất mảnh đất, mà là nhận ra mình đã chọn sai nơi để gửi gắm cả sự hy sinh.