Tôi là Lan, lấy chồng về làm dâu hơn 3 năm. Mẹ chồng – bà Sửu – tính nết khô khan, lời nói lúc nào cũng lạnh như tiền. Tôi vẫn cố nhịn, nghĩ “sống chung thì phải nhún một chút”.
Tuần trước, tôi nhận được tin sét đánh: mẹ đẻ tôi bị ngã, nằm liệt giường, hàng xóm phải thay nhau trông nom. Tôi vừa nghe điện thoại vừa run rẩy, nước mắt cứ chảy ròng ròng.
Tôi vội nói với mẹ chồng:
– “Mẹ ơi, mẹ cho con xin về nhà mấy hôm trông mẹ con nhé, bà đang yếu lắm rồi.”
Bà chẳng thèm ngẩng đầu, buông đúng một câu khiến tôi chết điếng:
– “Ốm thì nằm, chứ chết làm sao được. Già rồi, có ốm cũng là chuyện thường. Ở nhà còn bao việc đấy.”
Tôi đứng sững. Một giây sau, nước mắt tôi trào ra, nghẹn ở cổ không nói nổi. Chồng tôi ngồi bên chỉ biết cúi đầu im lặng.
Cả đêm đó, tôi nằm mà lòng sôi sục. Tôi chưa từng thấy ai vô cảm đến thế — người ta là mẹ tôi, người sinh ra tôi!
Ấy vậy mà đời đúng là có mắt. Sáng hôm sau, bà Sửu bỗng đổ bệnh, sốt cao, mệt lả, chẳng buồn ăn uống.
Cả nhà nháo nhác, ai cũng lo. Còn tôi, đứng nhìn bà nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trong lòng vừa thương vừa nghẹn. Tôi xếp quần áo, chuẩn bị về ngoại, rồi đi thẳng vào phòng bà nói rõ ràng từng chữ:
– “Mẹ ạ, hôm qua con xin về chăm mẹ đẻ, mẹ nói người già có ốm cũng là chuyện thường. Giờ mẹ cũng ốm, con nghĩ chắc mẹ hiểu cảm giác của con hôm qua là thế nào rồi. Con không chúc ai ốm đau, nhưng mong mẹ học được cách đặt mình vào nỗi đau của người khác. Con về chăm mẹ con đây.”
Nói xong, tôi xách vali đi thẳng.
Chiều hôm đó, điện thoại tôi rung lên – là chồng gọi. Anh nói khẽ:
– “Mẹ bảo… khi nào mẹ khỏe sẽ sang thăm bà ngoại. Bà xin lỗi em.”
Tôi chỉ biết im lặng. Lần đầu tiên, tôi thấy lời xin lỗi muộn màng lại khiến người ta vừa đau, vừa nhẹ lòng đến vậy.