“Chồng ơi, sao anh lỡ lòng nào…”
Tôi vẫn còn nhớ rõ buổi chiều định mệnh ấy. Anh đi họp lớp về, mùi rượu bia còn phảng phất, mắt đỏ ngầu như mang cả cơn bực tức từ đâu về nhà. Tôi chỉ lỡ miệng hỏi vài câu đơn giản:
“Anh uống nhiều thế này thì làm sao lái xe về an toàn được? Anh cũng đâu còn trẻ nữa…”
Vậy mà chưa kịp nói hết, anh đã trừng mắt, giọng gằn lên:
“Cô im ngay! Đừng có lên giọng dạy đời tôi!”
Tôi ôm bụng, bước lùi lại, trong lòng lo sợ. Từ ngày mang thai, tôi dễ xúc động hơn, chỉ mong anh quan tâm, chia sẻ. Nhưng đáp lại chỉ là cơn giận dữ vô cớ.
Khoảnh khắc ấy, cả thế giới như sụp đổ. Tôi không tin nổi người đàn ông từng hứa sẽ bảo vệ mẹ con tôi cả đời, giờ đây lại giơ tay, khiến tôi đau đớn đến nghẹt thở.
“Chồng ơi, sao anh nỡ lòng nào ra tay với em như vậy… Em chỉ nói có vài câu thôi… Sao anh khiến mẹ con em ra nông nỗi này?” – tôi gào lên, nước mắt hòa cùng tiếng nấc, vừa đau về thể xác, vừa tan nát trong tim.
Mọi thứ trở nên mờ nhòe, tôi chỉ kịp đưa tay ôm lấy bụng, hoảng loạn khi cảm nhận cơn đau quặn thắt dữ dội từ bên trong. Căn nhà vang lên tiếng đồ đạc rơi vỡ, tiếng tôi gào thét cầu xin, còn anh thì vẫn ném ánh mắt lạnh lùng, quay đi không một lần ngoái lại.
Trong phút chốc, tôi thấy mình gục xuống sàn, tay trượt dài tìm chút bấu víu. Không khí đặc quánh, chỉ còn tiếng gọi yếu ớt từ nơi tận cùng tuyệt vọng:
“Con ơi… con ơi, bám lấy mẹ… đừng bỏ mẹ…”