PHONG BÌ TRONG HỘP QUÀ
1. Những ngày đầu làm dâu
Con gái tôi – Thảo – lấy chồng năm 25 tuổi. Chồng nó, Hưng, là kỹ sư cầu đường, hiền lành nhưng yếu bóng vía, chuyện gì cũng nghe mẹ. Mẹ chồng Thảo – bà Tư – nổi tiếng khó tính cả xóm: lời nói như dao, tính toán từng đồng.
Ngày Thảo mới về làm dâu, tôi dặn dò:
– Thôi thì con ráng nhẫn nhịn, chồng con hiếu với mẹ cũng tốt, miễn hai đứa thương nhau.
Thảo gật đầu, nén nước mắt. Nó vốn là đứa biết điều, nghĩ hy sinh một chút để gia đình yên ấm. Nhưng không ngờ, sự hy sinh ấy ngày một biến thành gánh nặng.
2. Tiền lương hàng tháng
Sau cưới, Thảo đi làm công ty, lương tháng tám triệu. Vừa lĩnh lương, bà Tư đã chìa tay:
– Con đưa đây, mẹ giữ hộ. Đàn bà cầm tiền chỉ hoang phí. Trong nhà này, tiền ai cũng nộp cho mẹ, không ngoại lệ.
Thảo ngập ngừng:
– Nhưng con còn… mua đồ dùng cá nhân, phụ chồng nuôi con sau này…
– Đã có mẹ lo. – bà Tư gắt – Muốn gì thì xin, tự ý tiêu xài là hỗn!
Thế là, tháng nào cũng vậy, lương vừa về tài khoản, Thảo phải rút hết, đặt vào tay mẹ chồng. Mỗi lần chỉ được “cho lại” vài trăm ngàn, đến cả thỏi son rẻ cũng không dám mua.
Nhiều lần con gái gọi điện về nhà, khóc nức nở:
– Mẹ ơi, con khổ quá. Đi làm cực nhọc mà đồng nào cũng bị lấy hết. Con như người thừa trong chính ngôi nhà mình.
Nghe mà lòng tôi quặn thắt.
3. Người chồng nhu nhược
Tôi khuyên nó nói chuyện với chồng. Nhưng Hưng chỉ thở dài:
– Em ráng chịu. Mẹ anh tính thế, cãi không lại đâu. Từ nhỏ anh cũng vậy, tiền bạc đều do mẹ cầm.
Thảo tủi thân: lấy chồng để tìm chỗ dựa, nào ngờ chồng lại đứng ngoài cuộc. Càng ngày, khoảng cách giữa hai vợ chồng càng xa.
Tôi thấy con gầy rộc, nhưng chẳng thể làm gì ngoài nuốt nước mắt. Cho đến một hôm, tôi quyết định phải ra tay.
4. Phong bì trong hộp quà
Sinh nhật bà Tư, tôi đến chúc mừng. Mang theo một giỏ quà lớn: bánh, sữa, ít trái cây và một chiếc hộp giấy gói cẩn thận.
Bà Tư nhận quà, cười khẩy:
– Chị thông gia khéo quá, tốn kém làm gì.
Nhưng bà không biết, trong chiếc hộp ấy ngoài chai dầu thơm còn có một phong bì niêm phong kỹ lưỡng.
Tối hôm ấy, khi cả nhà tụ tập đông đủ, bà Tư mở quà. Chai dầu thơm khiến mọi người trầm trồ. Rồi bà cầm phong bì, nghĩ là tiền mừng. Nhưng khi xé ra, tất cả chết lặng:
Bên trong không phải tiền, mà là một xấp giấy photo sao kê tài khoản lương của Thảo trong sáu tháng gần nhất, kèm bức thư tay của tôi:
“Thưa chị thông gia,
Con gái tôi đi làm vất vả, nhưng đồng lương không được giữ một đồng. Tôi tôn trọng gia phong nhà chị, nhưng mong chị nhớ: con dâu là con người, không phải cái máy in tiền. Nó cần được tôn trọng và chia sẻ. Nếu chị còn ép buộc, tôi sẽ cùng con gái rời khỏi ngôi nhà này. Khi đó, người thiệt thòi không chỉ Thảo, mà cả Hưng và cháu nội sau này.”
5. Cả nhà tái mặt
Không khí nặng như chì. Bà Tư đỏ mặt, tay run bần bật. Hưng cúi gằm, không dám ngẩng lên. Thảo ngồi góc phòng, nước mắt lã chã, lần đầu tiên cảm thấy có người đứng ra bảo vệ.
– Chị… chị dám dạy đời tôi à? – bà Tư giận dữ.
Tôi bình tĩnh:
– Tôi không dạy ai, chỉ nói lên sự thật. Con gái tôi có cha mẹ đẻ, không ai có quyền vắt kiệt sức nó.
Anh em họ hàng có mặt hôm ấy đều nhìn bà Tư với ánh mắt khác lạ. Người thì lắc đầu, người thì xì xào:
– Con dâu đi làm cực khổ, đưa hết tiền thế thì tội thật…
Bà Tư vốn sĩ diện, thấy mình bị vạch mặt trước đông người, đành im lặng.
6. Sự thay đổi
Sau bữa tiệc hôm đó, bà Tư không còn ngang nhiên chìa tay đòi lương nữa. Tuy đôi lúc vẫn khó chịu, nhưng biết không thể ép mãi. Thảo dần được giữ lại một phần thu nhập, tự lo cho bản thân, thi thoảng mua quà cho chồng, cho mẹ chồng.
Điều bất ngờ là chính Hưng – vốn nhu nhược – sau cú sốc ấy cũng thay đổi. Anh nhìn thấy sự thiệt thòi của vợ, biết ơn mẹ vợ đã lên tiếng. Anh bắt đầu đứng ra bảo vệ vợ trước những lời cay nghiệt của mẹ.
7. Cái kết rõ ràng
Một năm sau, Thảo báo tin có thai. Ngày biết mình sắp có cháu nội, bà Tư dường như mềm lòng hơn. Bà không còn nhắc đến chuyện lương lậu, thậm chí thỉnh thoảng còn chủ động đưa tiền cho Thảo sắm sửa đồ bầu.
Có lần, bà ngập ngừng nói với tôi:
– Hôm đó tôi nóng nảy quá. Chị gửi cái phong bì ấy… làm tôi xấu hổ. Nhưng cũng nhờ vậy tôi mới nghĩ lại. Thôi thì, cũng vì thương con thương cháu mà sửa mình.
Tôi mỉm cười, lòng nhẹ nhõm. Con gái tôi cuối cùng cũng được sống như một người vợ, một người mẹ thực sự, chứ không phải cái “máy rút tiền” trong mắt nhà chồng.
THÔNG ĐIỆP
Câu chuyện khép lại với bài học: làm dâu không có nghĩa là đánh mất giá trị bản thân. Tiền bạc có thể chia sẻ, nhưng sự tôn trọng và tình thương mới là nền tảng giữ gia đình.
Đôi khi, chỉ cần một người mẹ dám lên tiếng, sự thật được phơi bày, thì cái sai sẽ phải cúi đầu.